Truyện này có kết SE buồn.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ Ad nhiều hơn nữa,cảm ơn.Hãy bình luận suy nghĩ của c… More
You are reading
AKA!''Thiên sứ'' của ''địa ngục''(BL)-ONESHOT
Short Story
Truyện này có kết SE buồn.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ Ad nhiều hơn nữa,cảm ơn.Hãy bình luận suy nghĩ của các bạn về truyện cho Ad biết nhé!
Lại một lần nữa may mắn không đến với tôi,lần này phải vào tù vì tội ăn cắp vặt vì mấy lần trước cũng đến đồn uống trà vài lần rồi.Lần này họ không bỏ qua nữa,tâm trạng của tôi bây giờ vô cùng hoang mang vì là lần đầu tiên vào trong cái nhà giam lạnh lẽo kia,không biết sẽ ra sao nữa vì nơi này từng có nhiều lời đồn là sống không bằng chết.Tuy nhiên vì tội nhẹ nên chỉ bị bắt có 3 tháng,mong rằng tôi sẽ sống sót qua mùa Trăng này…huhu…sợ quá…
Đang xem: Thiên sứ của địa ngục
Vào trong nhà giam,ở đó có một cái giường hai tầng.Có một tên mặt mũi khá bí hiểm sau chiếc áo nón che chắn kĩ,người đó ngồi im lặng trong góc giường.Vừa thấy tôi vào thì hắn lao đến như mũi tên ép tôi vào tường.Bên ngoài,anh cảnh sát kia dùng cây baton gõ mạnh vào song sắt hét lên:
''Đừng có vụ ma cũ bắt nạt ma mới nha mạy,tao thiến đấy!!!''
Có vẻ anh cảnh sát đó quá quen với tính khí người này rồi nên dặn như thế và có vẻ hắn cũng không có ý làm tổn thương tôi,chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa như sắp thiêu đốt tôi:
''Cố rời khỏi đây càng sớm càng tốt,rõ chưa?''
Tôi quả thật không hiểu ý hắn,chỉ gật đầu nghe theo vì sợ hãi.Sau đó hắn bỏ tay ra khỏi người tôi rồi lại về giường như cũ.Thật không hiểu được người này,cứ thấy giống như một tên lập dị.Có lẽ hắn ở đây riết nên thần kinh có vẻ không được bình thường.Sau đó,đến giờ ăn…một anh cảnh sát khác mang thức ăn đến,anh cảnh sát này đẹp trai vô cùng,còn có một nụ cười như thiên sứ.Anh ấy cứ như diễn viên nổi tiếng vậy,nhẹ nhàng đưa đồ ăn cho tôi:
''Ăn đi nhóc,chịu khổ rồi nhỉ?Ráng cải tạo cho tốt để sớm được ra nhé!
Anh ấy thật tốt,nụ cười tỏa nắng.Giọng nói ấm áp,quả là một anh chàng biết bao người mơ đến.Anh ấy đẩy số đồ ăn còn lại cho tên kia:
''Cục cưng,nhớ ăn đầy đủ!Dạo này em gầy lắm đấy,coi chừng đổ bệnh thì khổ đó!Cần gì cứ bảo tôi nhé!
Anh ấy thật chu đáo khi quan tâm đến phạm nhân như vậy,anh ấy khiến tôi muốn ra khỏi đây nhanh chóng để có thể đường đường chính chính làm quen với anh ấy,ở bên cạnh người như vậy thật HP.Tôi đang trên mây thì lại bị tên kia kéo xuống ngay lập tức bằng cách nói chuyện khó nghe của hắn:
''Cút đi,tên khốn kiếp!''
''Em sao vậy,không khỏe ở đâu à?Hôm nay có bạn ở cùng nên không quen phải không,để tôi đề nghị với cấp trên đổi cho em nhé!''
''AKA!Đừng có giả điên nữa,cấm anh đụng vào cậu ta!''
''Em đang nói gì vậy,tôi vẫn chưa hiểu lắm!Thôi,ăn nhanh rồi nghỉ sớm nhé!''
Tên kia khiến anh ấy phải rời đi trong tâm trạng có chút thoáng buồn khiến tôi vô cùng khó chịu.Anh ấy tốt như vậy mà tên kia cứ cáu gắt thật là muốn cho hắn một trận quá.Sau đó là những ngày tôi ở trong trại giam,cứ tưởng sẽ đáng sợ như lời đồn nhưng thật không ngờ mọi thứ còn tốt hơn ở ngoài.Những tù nhân khác nói chuyện vui vẻ với nhau,họ còn hứa hẹn đi chơi,đi nhậu khi ra tù nữa.Có một số tù nhân giúp đỡ và hướng dẫn tôi rất tận tình,họ còn xin đồ ăn vặt cho tôi và tặng quà(đồ mà người thân đến thăm)cho tôi nữa.Cứ như đang sống trong mơ vậy,họ tốt với tôi còn hơn người nhà,mấy anh cảnh sát tuy hơi cáu gắt nhưng không làm gì tổn hại đến tôi cả.Tuy nhiên,một hôm tôi thấy có một người theo anh cảnh sát đi ra ngoài vào đêm khuya và người đó đang khóc và sợ hãi.Người đó hình như cỡ tuổi tôi nhưng khá gầy yếu và trên người có nhiều vết bầm tím trông khá tội nghiệp.Tôi thắc mắc nên đến gần tên kia hỏi xem có biết không,vừa hỏi thì hắn lập tức bật dậy chạy ngay đến song sắt hét lên:
''AKA!Lựa chọn tôi này,để tôi thay thế được không?!!!''
Tôi không hiểu hắn có ý gì,lựa chọn gì nhỉ?Sao phải thay thế,không lẽ người kia sắp phải gặp chuyện gì đáng sợ lắm sao?Sau đó,tôi hỏi rõ hắn thì mới biết là AKA chính là anh chàng cảnh sát có khuôn mặt thiên sứ nhưng tính cách ác quỷ.Anh ta sẽ đối xử với người khác một cách tử tế trước nhưng sau đó sẽ tra tấn họ như một trò tiêu khiển.Nghe xong,tôi bắt đầu cảm thấy sợ và hoang mang tột độ.Không biết khi tới lượt mình thì sẽ thế nào,nghe nói chỉ những ai có thần kinh thép thì mới còn tỉnh táo trở về phòng giam và xem như không có chuyện gì,ngoài ra thì đều mất tích sau một lần được chọn.Đó là tùy vào may mắn và thể chất của mỗi người,có vẻ hắn khá am hiểu chuyện này…còn tôi,nếu được chọn thì thế nào nhỉ…tôi không muốn bỏ mạng nhanh như vậy đâu.Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến,cái ngày định mệnh đó đã xảy ra.Tôi được chọn,hắn cố ngăn cản thì bị anh cảnh sát kia đánh rất dã man khiến tôi sợ hãi vô cùng nhưng không hiểu sao tôi lại xin cho hắn.Chắc có lẽ vì hắn giúp tôi nên tôi nghĩ mình nên trả ơn mặc dù hoàn cảnh cũng chẳng tốt hơn tí nào.Khổ thật,sắp bị đưa đến đoạn đầu đài hay sao đây?Cứ như thể tôi là một con heo được họ vỗ béo sau đó đưa đi cắt tiết.Không biết diễn tả thế nào cảm giác sợ hãi tột độ khi họ đưa tôi đi như thế này.Cầu Trời,đừng có chuyện gì xảy ra với tôi…
Khi đến nơi,một căn phòng chứa sách khá gọn gàng,ngăn nắp,sạch sẽ đập vào mắt tôi.Nơi đó trông thật uy nghiêm,thật yên bình.Chàng trai thiên sứ,anh ấy ngồi ở đó nhìn tôi và cười một cách dịu dàng:
''Này,cậu ăn trúng gì à!Sao lại áp giải người ta bằng khuôn mặt sát khí đó chứ,làm cậu bé sợ hãi kìa!''
''Xin lỗi,tâm trạng có chút không tốt!Người ngài cần đã đến rồi đây!''
Nói xong,anh cảnh sát đó đẩy tôi vào rồi đi mất.Tôi khép nép đứng đó,hai tay cứ nắm lấy nhau run cầm cập.Anh ấy nhìn tôi,nhẹ nhàng vẫy tay gọi tôi:
''Nào,cậu bé!Qua đây ngồi đi,chúng ta cùng chơi cờ nhé!''
''Dạ…cảm ơn,nhưng em…không biết chơi cờ!''
''Vậy thì tệ nhỉ,tôi còn định nói hình phạt cho người thua nữa mà…!''
''Hình phạt?''
Anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi,hôn nhẹ vào nó khiến tôi ngại đến đỏ mặt.Nhưng tôi như thể rơi từ trên núi xuống vực thẳm khi nghe anh ấy nói sau đó:
''Hình phạt là…mỗi ván em thua thì tôi sẽ cắt một ngón tay của em!''
''Anh…anh đang đùa phải không?''
Tôi bàng hoàng trước câu nói của anh đến đơ cứng người,hãy bảo với tôi là tôi nghe nhầm đi.Tại sao anh ấy có thể nói ra như vậy,có thể đùa như vậy với nụ cười dịu dàng và khuôn mặt thánh thiện đó chứ,thật quá đáng sợ.
''Không đùa,nhìn dưới chân em xem!''
Khi nghe anh ấy nói thế,tôi run rẩy cố gắng nhìn xuống dưới chân mình.Từ lúc nào mà thanh kiếm Nhật đã nằm ở đó vậy,nó sắt bén đến rợn người.Anh ấy chạm vào cằm tôi nâng khuôn mặt tôi lên,cười nhẹ:
''Đừng lo lắng,nếu em thắng thì sẽ có thưởng đấy!Em phải ở đây 3 tháng nhỉ,thắng một ván sẽ trừ 1 tháng,chỉ cần cố gắng thắng 3 ván thì tôi sẽ lập tức thả em ra!''
Nói thì dễ,cho dù anh ấy có thả tôi ra thật thì việc này cũng bất khả thi,tôi chưa bao giờ chơi cờ và càng không thể thắng nếu như anh ấy quá giỏi.Nhưng có vẻ là tôi không thể từ chối được nữa rồi.Sau đó,cảnh tượng hãi hùng như phim kinh dị đã xảy ra,anh ấy tàn nhẫn lấy đi cánh tay của tôi sau khi tôi thua tận 5 ván.Hiện giờ tôi không khác gì Dương Quá trong phim''Thần Điêu Đại Hiệp''.Nỗi đau thấu tận Trời xanh nhưng anh ấy có một loại thuốc đặc biệt khiến vết thương của tôi mau lành và ít đau đớn.Nhưng một cánh tay theo tôi suốt từ khi sinh ra,nói lấy là lấy vậy sao,tàn nhẫn quá!Khi mấy anh cảnh sát kia khiêng tôi về phòng giam và vứt tôi vào đó,người bạn cùng phòng căm phẫn đến tột độ lao đến song sắt la hét,mắng chửi anh ấy không tiếc lời.Giờ thì tôi mới thấy hắn…à…cậu ấy,mới là người tốt cho dù có hơi lập dị,kì quái còn đỡ hơn người có khuôn mặt thiên sứ,anh ấy quả thật là ác quỷ.Sau khi,mắng chửi chán rồi thì cậu ấy bước đến gần tôi,hiện giờ tôi như kẻ vô hồn vì sốc.Mọi thứ diễn ra quá nhanh,còn quá bất ngờ khiến tôi chưa nhận thức kịp.Cậu ấy đỡ tôi lên giường,lấy nước cho tôi uống và vỗ về nhẹ nhàng như thể ru tôi ngủ.Khi đủ bình tâm lại,tôi mới lên tiếng:
''AKA!Là người như thế sao?''
''Anh ta mà là người ư,còn thua cả súc sinh!!!!''
''Tôi…có chết không?''
''Cậu…sẽ ổn thôi,cố gắng lên!''
''Cảm ơn!''
Sau đó tôi lịm đi,chìm dần vào giấc ngủ.Cứ nghĩ mình sẽ không chịu đựng nổi mà thăng thiên chứ nhưng không ngờ tôi tỉnh dậy và ăn uống như bình thường,loại thuốc của anh ta thật đặc biệt.Nó khiến tôi không còn cảm thấy đau nữa,vết thương cũng lành nhanh chóng nhưng việc bị mất một cánh tay khiến tôi không quen lắm nên vệ sinh cá nhân hơi khó khăn.Cậu ấy,người bạn cùng phòng đã giúp tôi rất nhiều,càng lúc càng khiến tôi quý cậu ấy hơn.Không chỉ vậy,cậu ấy còn đưa tôi ra chỗ trồng rau cải để vui chơi nữa,cảm giác hòa mình vào thiên nhiên sau nhiều ngày bị giam giữ thật thoải mái vô cùng…Nhưng,nó đã kết thúc quá nhanh bằng việc đến lượt cậu ấy bị gọi đi.Tôi đã van xin họ cho tôi được thay thế vì tôi không muốn cậu ấy bị tổn thương,dù thời gian ở bên cậu ấy khá ngắn ngủi nhưng có vẻ lòng tôi có chút dao động.Có vẻ như lời thỉnh cầu của tôi được chấp nhận nhưng hình phạt cho việc quá thân thiết với nhau như vậy khiến anh ấy không vui,có vẻ anh ấy đang ganh tị vì chúng tôi vui vẻ bên nhau nên anh ấy yêu cầu tôi làm một việc rất kinh khủng với cậu ấy,đó là cưỡng bức cậu ấy trước sự chứng kiến của các phạm nhân khác.Nếu tôi không làm vậy,anh ấy sẽ lấy đi đôi chân của cậu ấy để cậu ấy không thể đưa tôi đi chơi được nữa.Tôi không còn cách nào khác là phải nghe theo,trong lúc ăn uống,sinh hoạt cùng nhau với cách tù nhân khác.Tôi đành phải gạt bỏ lòng tự trọng của mình,nhào đến ôm lấy cậu ấy…xé toạc áo cậu ấy đang mặc và phải làm những trò vô liêm sỉ mà tôi không bao giờ muốn làm.Cậu ấy cố gắng chống cự và nổi điên với tôi nhưng khi thấy cánh tay bị mất của tôi,cậu ấy có chút mềm lòng và nhường nhịn tôi.Dù vậy,tôi thấy rõ khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu ấy vì đây là tình cảnh quá nhục nhã của cả hai.Những tù nhân khác vừa căm phẫn việc tôi làm vừa bất lực trước sự canh giữ nghiêm ngặt của mấy anh cảnh sát kia,không ai được phép ngăn cản theo lệnh của AKA.Mọi thứ diễn ra quá nhanh,dù tôi không thể chấp nhận kịp nhưng nó đã xảy ra rồi.Không thể quay đầu lại,không thể thay đổi được gì.Đây hoàn toàn là cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt đối với tôi.Cứ nghĩ sau việc đó,mọi thứ sẽ êm đềm dần…để tôi có thể quay lại nhịp sống ở đây và nghỉ ngơi.Nhưng chuyện tồi tệ lại xảy ra,cậu ấy trở nên bấn loạn…tâm trí có chút không ổn định.Tôi đã cố gắng chăm sóc và yêu thương cậu ấy nhưng không hiệu quả,cậu ấy gạt bỏ nó và trở nên xa lánh,sợ hãi tôi như thể tôi mới là kẻ làm cậu ấy tổn hại.Tại sao cậu ấy dễ dàng trở nên như vậy,ngay cả một tên nhóc ngốc nghếch,ngây thơ như tôi còn có thể chấp nhận sao cậu ấy lại không thể khi cậu ấy chính là người đã ở đây lâu hơn tôi,hiểu rõ mọi thứ hơn tôi?Và cuối cùng tôi cũng được biết khi tôi quyết định vượt ngục,tôi đến chỗ của AKA.Trên bàn anh ấy có hồ sơ về tôi và những tù nhân khác,anh ấy biết tôi không biết chơi cờ cũng do hồ sơ có ghi rõ.Và đối với cậu ấy,một quá khứ đau thương mà AKA đã khơi gợi lại.Từ nhỏ,mẹ cậu ấy bỏ nhà theo người đàn ông khác giàu có hơn đã để lại vết thương lòng quá lớn đối với ba cậu ấy,ông ấy một mình đơn thân nuôi cậu ấy lớn lên bằng tất cả tình yêu thương dành cho cậu ấy nhưng cậu ấy càng lớn càng giống mẹ,điều đó khiến ông ấy căm phẫn và giở trò đồi bại với cậu ấy ngày này qua tháng khác,đủ thứ trò còn có cả việc hành hạ thể xác lẫn tinh thần khiến cậu ấy trở nên sợ hãi quá độ nên có tâm lí không được bình thường.Cho đến một ngày,cậu ấy vì quá mức chịu đựng đã lỡ đâm chết ông ấy vì tự vệ nên mới bị bắt vào đây.Giờ lại bị chính tôi,người thân duy nhất mà cậu ấy có giở trò đồi bại đó với mình nên đã chấn động tâm lí một lần nữa.Cậu ấy…thật đáng thương…vì vậy,tôi phải trả thù…
Xem thêm: Chấm Dứt Hợp Đồng Trước Thời Hạn Tiếng Anh Là Gì ? Trước Thời Hạn Tiếng Anh Là Gì
''Sao em vào được đây?''
Bất ngờ anh ấy xuất hiện sau lưng tôi khi tôi đang cầm hồ sơ trên bàn để đọc.Anh ấy bước tới gần tôi,lúc đó tôi quay lại đè anh ấy xuống đất và rút súng của anh ấy ra kề vào trán của anh ấy,vì đây là cơ hội duy nhất mà tôi có nên tôi đã làm thật nhanh,thật chính xác và may mắn là đã thành công:
''Anh thật khốn nạn,anh biết rõ hết về chúng tôi nên mới giở trò với chúng tôi như vậy!Sao anh có thể xem chúng tôi là vật thí nghiệm của anh được chứ hả,chúng tôi đều là con người cả mà…sai lầm nhỏ bé đâu thể trừng phạt quá đáng như vậy,anh có còn là con người không?''
''Sao nào,em muốn giết tôi ư?''
''Nếu anh chết,biết đâu những người kia sẽ bớt khổ.Tôi sẽ giết anh để trả thù cho những người đã bị anh làm tổn hại!''
''Những kẻ vào đây đều là những kẻ đáng chết,trước khi bọn chúng phải chết thì tôi dung chúng để tiêu khiển thì có gì sai,nếu không muốn như vậy thì đừng gây ra tội để phải vào đây!Còn nữa,cho dù em có giết tôi thì còn rất nhiều cảnh sát khác cũng giống như tôi thôi,xã hội này…đã xuống cấp như vậy rồi,em nghĩ là em có thể thay đổi được sao?''
''Cho dù vậy,thì ít nhất là tôi cũng sẽ trả thù cho cậu ấy!Vì anh…là người đáng phải chết!!!!!''
Tiếng súng vang lên,ngực của tôi đau nhói.Nơi đó từ từ tuôn trào dòng máu đỏ thẫm.Tôi ngã xuống,đôi mắt mờ dần nhìn vào khoảng không…Tôi đã không kịp trả thù,người cảnh sát nào đó đã tới và bắn vào tôi.Cái chết của tôi,thật sự chẳng có ý nghĩa gì…Nhưng nếu được,tôi ước rằng cậu ấy có thể sống tốt,có thể có được một chút hi vọng cho cuộc sống vốn không vui vẻ gì mà cậu ấy đã trải qua,nếu điều ước là có thật,xin hãy giúp tôi…làm ơn…